Tại sao cứ mang em vào thơ anh hoài vậy,anh có từng hỏi ý em đâu
Nếu em biết thế gian nầy đã vì em mà có chữ
Em sẽ biết vì sao
Thật ra thơ anh không đơn thuần là em,vẫn còn dặm ngàn hoa trái,chỉ là anh không hái được nhiều
Thật ra thơ anh có cả đền đài lăng tẩm,chỉ là anh không thấy được bao nhiều
Thật ra thơ anh có sông to hồ lớn, có đại ngàn ngút mắt cùng những bình nguyên không bước chân người,có những im lặng hố thẳm anh ngại ngùng sợ đánh rơi em…
Mai nầy anh diện bích
Thơ em viết lại trên tường
Khi anh hiểu không đi mà vẫn tới
Em có là khói sương ?
Anh hy vọng sẽ mang em trọn đời trọn kiếp
Lá rơi thì thế nào
Những hồn chờ ấm áp chẳng rời nhau