SỐNG NHƯ TỪNG SỐNG

Hắn đã chết nhiều lần trong ý thứcThêm vài lần chết nữa cũng không saoHắn đã có nhiều năm trong đáy vựcHồn điên say hoang mộng đóa yêu đào Ngẫm thực tại chẳng có gì khô khốcYêu sai người không cần thiết phải khôn ra

Ý THỨC

Ý thức tự nó không là rào cảnNhưng ý thức không ngăn được sự nhỏ mọn, hợm hỉnh, thích tâng bốc của Bốn ngàn năm văn hóa dân taNên có một ngày dưới ý thức nầy bị ý thức nọ phân hủy cũng chỉ là sự bình thường dù ý thức đó từ một tâm …

Read moreÝ THỨC

KHÔNG CÓ HOA HOÀNG ĐẾ

Chàng nhìn lại một quê hương đầy thống khổNơi có quá nhiều thiên tàiThừa dư người thứ nhấtQua bao nhiêu mốc thời gian “ người viết thơ tình hay nhất thời đại ““ người nữ làm thơ hay nhất ““ đó là nhân dáng toàn vẹn của thi ca ““ đó là đỉnh của đỉnh …

Read moreKHÔNG CÓ HOA HOÀNG ĐẾ

LỊCH SỬ THÊM TRANG

Sao lại thế, ai trả lời hộ vớiKết thúc nầy trong ý nghĩ đầu tiên ?Là gió chướng không có người biết trướcHay vì người hoang tưởng chuyện thần tiên Sao lại thế, bầy kên kên sung sướngMáu của người là nước của hân hoanChuyện sẽ cũ như cõi buồn đã cũVà mai sau mọi …

Read moreLỊCH SỬ THÊM TRANG

CÂM LẶNG BỐC CHÁY

Một thời câm lặng hồn nhiênMột thời câm lặng cuồng điên về ngườiMột thời câm lặng đười ươiMột thời câm lặng, nụ cười thành hoa Em vỡ bùng ra một thảo nguyênTôi ghi trên giấy phút thần tiênHay từ em mở ngàn âm thoạiSóng chở theo từ phút lặng yên Xưa có quê hương là …

Read moreCÂM LẶNG BỐC CHÁY

PHẠM TỘI

Chúa ôi,Con phạm tội rồiNhưng con không dừng được Nếu trái tim không bị bắt cócVà những bài thơ hương khói tu hànhKhông có vô minh nào được thành lậpĐời sẽ đẹp như tranh ? Chàng biết mình phạm tộiBiết chỉ là biết thôiLinh hồn chàng đi lạcVề một hướng xa xôi

ĐỂ CÒN MAI SAU

Nàng mãi là mặt trờiTôi cần nàng hơi ấmNàng mãi là biển khơiCho tình tôi vạn dặmNàng cứ mãi thanh xuânCho hồn tôi mãi trẻNàng cữ mãi lung linhCho tôi chiều chậm bước Tôi thích thả ý nghĩ mình vàoHư khôngTôi thich được nhìn nàng không kích thướcTôi không cần số đoChúc phúc nàngƠn phước

THÂN PHẬN

Đôi môi ấy có muôn vàn cách cửaHắn hỏi nhỏ mình có cửa nào không…Bầm dập lấy, sẽ còn bầm dập nữaNhìn cô nương- và nhớ- đứng xa trông

NGẮM MỘ

Nhàn du ngắm mộ người taBóng chiều xuống chậmMưa sa dần dần Nhàn du đi viếng mộ ngườiNàng nheo mắt ngó, môi cườiSợ không ? Nhàn du đi viếng mộĐàn sếu bay trên caoTiếng sếu trầm thiên cổ

U MỘNG

Suối nguồn chảy giữa từ ngônNầy khe róc rách nọ cồn cỏ lauNằm và tắm với mai sauBóng dù nghi hoặc kệ màu mắt sâu………. Có kẻ thích dùng dao đâm bóng tốiNhư để làm tiêu đi chỗ giận hờnCó kẻ học cách lấy chữ làm con rốiNhư thể rằng ta có chỗ hơn…….. Sân …

Read moreU MỘNG

CHỈ LÀ TỰ NHIÊN

Em mù sươngTôi mù sươngGặp nhau rứa cóPhi thường thốn tâm……..Lạc tôi từ một tình cờGặp em thành một bài thơ tốc hành………Đôi khi muốn viết dài hơnLại thấy ra không thểMuốn giải mã nguồn cơnsao cần em đến thế……Tôi sao chép tự muôn trùng lá cỏKhởi từ emHư thoát cũng từ em…

ĐỦ RỒI

Rằng tôi chân thật thật với mìnhVói trăng đầu núi, vói tình viễn phươngRằng tôi làm chuyện hoang đườngTụng kinh vô tự cúng dường cổ sơ Nàng là đại mộng trong tôiQuá giang mấy nhánh luân hồi gặp nhau