Khi ảo tưởng không còn gì để tồn tại
Mùa Thu thở dài trên từng bước em qua
Tôi thấy mình nếu có thể không cần soi gương nữa
“ thèm quá “, nàng gật đầu và mở cửa
Chuyện cứ như là mơ
Tôi đã đọc thêm một câu chuyện gần như thế
Tình cho không
“ Yêu “ Chu Tử và gì gì nhỉ
Tôi đã quên rồi
Khi ảo tưởng không còn là thức uống
Với chân trần em có buồn không
Đừng buồn nhé hãy khuyên mình bước tới
Thắp mùa xanh dù lạnh lắm… trong lòng
Tôi chẳng trách tôi một thời thơ dại
Học Kim Dung để có kẻ thương mình
Như chuyện giởn tôi có nàng rất thật
Duyên từ trời hay duyên đã từ thơ…