Nặng Lòng

Người sinh tử đất trời không sinh tử

Thơ với người tham dự cuộc tồn sinh

Em còn ngồi với bình minh

Thấy trên sóng nước bóng mình nhô cao ?

 

Anh về hoa cỏ xôn xao

Trường thanh vọng một cõi nào vô âm

Trùm chăn che giấc mộng thầm

Yêu em đành đã

Sai lầm tự xưa ?

 

Cảm ơn đời chỗ lọc lừa

Chỗ gian dối chỗ đẩy đưa…nhiệt tình

Gỡ dần từng chút vô minh

Thấy ra khắp chốn có mình ở trong…

 

Bước chân nào chẳng nặng lòng…

Leave a Comment