Em phải cháy trong tình yêu để biết
Cánh rừng anh còn có thể lên xanh
Em phải thức trong tình yêu để thấy
Là suối nguồn hay lá cỏ mong manh
Nầy cô gái cứ hồn nhiên thanh thản
Không cần ngồi canh thức một người đi
Cô cứ hát với bình minh tươi thắm
Và cười tươi thân tặng cả mây trời….
Em không biết ngàn trang thơ có đủ
Khi tình em là châu thổ thênh thang
Anh có thể, một ngày anh bước tới
Mở giùm em- cánh cổng – trái tim vàng
Nầy cô gái, đêm không trăng vẫn sáng
em là tình cho thiên cổ tươi xinh
em là mộng cho dòng thơ mãi sóng
em trong tôi nguyên vẹn mãi thân tình
nàng bước ra trang sách của Khổng Phu Tử
nàng không còn là nô lệ tình yêu
nàng vẫn thế chỉ là thời đã khác
nàng viên dung trải rộng đến muôn chiều
chàng rửa chén thay vì ngồi chéo cẳng
chàng lau bàn không phải đợi nàng lau
nàng rất mệt, hãy chia đều công việc
nàng yêu chàng nhưng nàng chỉ có hai tay…