Lâu lâu bác ấy lại kéo về một phần ký ức
Và đó là một trong những thê thảm của ngày hôm qua
Thật tình tôi không trách
Dẫu mùa tuyết tan
Có nhiều điều không phải cầu xin mà được
Thôi thời hãy sống với nó
Cũng có thể thỏa hiệp cùng đêm đen
Bao giờ trong thi ca không còn tiếng thở dài ?
Bao nhiêu cành hoa đã tỏa hương trên cánh đồng quên lãng ?
Bao nhiêu hành trình cho một ngày vui ?
Bao nhiêu cam go cho trí nhớ ngủ vùi ?
Cái đau còn nguyên dù vết thương đã lành lại
Thôi đành mãi mãi
Mang theo