Lưu Đày

Con người như không khổ

Con người là tiên rồi

Trầm luân vô hạn lộ

Tôi còn xưa trong tôi ?

 

Em có thời mất máu

Anh có thời tim đau

Chị có thời đem bán

Ngay cả sắc son mình

 

Mưa không là nước mắt

Mưa chỉ là mưa thôi

Biển đầy vô hạn lệ

Trong mông mênh thuyền trôi

 

Bãi cát nầy để lại

Chứng tích một thời đau

Chỉ mong tận nhân lực

Tự do thành lưu đày…

Leave a Comment