Tôi thật không cần phải phải trái
Vì sao em quên tôi
Tôi thật không cần phải phải trái
Vì sao em xa tôi
Mặt đất rung lên những lời than
Biển nhiều hơn những đợt sóng
Chỉ là sự phản đối không cần thiết nữa rồi..
Tôi vẫn hằng mong cánh đồng nầy khoác lên chiếc áo mới
Như tôi vẫn thường mơ
Những người đàn bà nên tô cho mình một ít son hồng
Để nụ cười thêm đẹp
Để cho đời thêm thơ…
Dù gì tôi cũng phải trở về khung trời của mình
Nên chia tay từ em đã là qùa tặng
Bởi tôi sợ vô cùng những giọt nước mắt
Nó sẽ làm tôi xa tôi
Khi tôi ngồi trong tháp ngà không có em trong đó
Tôi vẽ lại
Bóng hình em