KHÓ
Sách ước không truyền cho hậu thế Gươm thần đã mất tự nghìn xưa Làm sao nhảy được vô huyền sử Học đạo tiền nhân để cứu đời
Sách ước không truyền cho hậu thế Gươm thần đã mất tự nghìn xưa Làm sao nhảy được vô huyền sử Học đạo tiền nhân để cứu đời
Kiều nhi một bước nhảy Trăm năm thôi đoạn trường Từ ta một bước nhảy Mười năm xa quê hương Phải chăng từ khởi điểm Khác nhau sông Tiền Đường
Khi sương khói phủ lên vùng ước mộng Rong rêu nào bám trụ đáy trầm tư Lòng thảo dã bỏ trăm miền của nắng Quay trở về ngồi đọc khúc vô thư
Thơ bỗng dưng chìm trăng bỗng lạ Những dòng chữ nhỏ rót băng khoăn Thiên Đường Điạ Ngục không còn nghĩa Khi những lòng quê lạc bóng mình Em có bao giờ nghe Biển khóc Những hồn oan khuất những người đi Mai kia lịch sử ngàn trang viết Sẽ kể làm sao- đáy …
Nơi con người làm thơ Nơi con người làm thợ nơi chữ nghĩa mỗi ngày một đơm bông nụ từ gian khổ em bước khẻ môi hồng má thắm đời đùa nhau từ cánh én đón mừng Xuân Thượng Đế đã chết Không thật Thượng Đế còn sống Không thật Chiều kia người kỵ …
… Rồi ta em đứng trên gềnh đá ta kể cùng em chuyện miếu đường chuyện sáu ngàn năm từ dựng nước phân thành Nam Bắc rạch biên cương rồi ta em đứng trên gềnh đá ta dẫn em về một cõi thơ tiếng hát sông Tương tròn lẽ Đạo cánh Bằng chưa thoát …
Mộng đẩy người đi biệt Suối chở tình xa non Thánh thần xưa mất dấu Chim vô tâm nhìn rừng Em hỏi ta mùa Hạ Mang làm gì trăm năm Những vùng trời giả tưởng Đủ cho người nguôi quên Thật tình ta chả biết Nhân gian nghìn năm sau Nên làm sao …
Chữ như một vùng thẳm Sông chảy cùng ta trôi Em như một biển nước Quanh ta không chỗ ngồi Một thời là như thế Một thời thôi rồi thôi Một đời ta dấu hỏi Mai kia còn luân hồi
Ở chỗ thơ về chốn rất mây Chỗ em thần thoại c hỗ trăng đầy Chỗ ta đối sóng soi tiền kiếp Lồng lộng Xuân từ phấn bụi bay… Ta hỏi ta và em hỏi ai Sông không chở nỗi thế gian buồn Thôi thôi thử lấy sầu đan áo Hạnh phúc chưa …
Mộng đẩy người đi biệt Suối chở tình xa non Thánh Thần xưa mất dấu Chim vô tâm nhìn rừng Em hỏi ta: mùa Hạ Mang làm gì trăm năm Những vùng trời giả tưởng Đủ cho người nguôi quên Thật tình ta chẳng biết Nhân gian nghìn năm sau Nên làm sao …
Cảm ơn đôi mắt của người Ca Dao từ Mẹ nụ cười từ Em Dưới trời trong ánh trăng đêm Bài thơ viết cũ giờ thêm vài dòng
Người về chăng,người về chăng Sông xưa còn đợi núi còn trông Thương thay bến cũ con đò cũ Nước ngậm ngùi đưa với bến không Lận đận tháng ngày cơm với aó Quê người hoa Tết chẳng đơm bông Bao giờ ta biết bao giờ nhỉ Trăng với người chung một hướng …