GIỮA TỈNH SAY

    Đứng ở đây mà thấy ở kia Nỗi em thao thức nỗi ta chờ Hởi ơi giông bão không mời gọi Sao đánh tan tành những mạch thơ   Đứng ở đây mà thấy ở kia Ai như Uy Viễn chén bên cầu Houston Trà Khúc xa muôn dặm Muốn gặp nhau đành …

Read moreGIỮA TỈNH SAY

VẪN CÒN LẠC DẤU

Bài thơ năm mười tuổi Đạn nổ đến bây giờ Ý nghĩ năm mười tuổi Hôm nay là sông thơ   Chỉ tiếc  những con đường Bước đi thường chẳng trọn Cũng thế những vùng mơ Trăng vẫn còn lạc dấu

BÀI ĐầU NĂM

Những ngôn ngữ thừa mứa Cho một ngày đầu năm Rằng tất cả sẽ tốt đẹp Nơi lòng người biển sâu   Thành phố dựng ngược Trong ý nghĩ tình nhân Bơi vòng vòng địa ngục Cũng cần tìm môi hôn

NHÂN XUÂN

Nhân Xuân lại một lần khai bút Về lại ta xưa thấy lại mình Thân dẫu không còn lang bạc nữa Hồn nguyên hoài vọng tháng năm đi   Thơ chúc nhân gian bốn biển bình Hoa cầu trăm họ hết điêu linh Người về tay mở cùng tay nắm Mắt hết chờ mong lệ …

Read moreNHÂN XUÂN

TÔI KHUYÊN TÔI DỪNG LẠI

Đã đến lúc tôi phải dừng lại bên nầy chiếc cầu vồng Chán thật Đời sống đã chẳng bồng bềnh trong tôi mấy chục năm dư Đã đến lúc phải dừng lại Đã đến lúc tôi hiểu tôi cùng mùa Xuân Vẫn chỉ là đường đi của rong Kéo dài bất tận   Tôi làm …

Read moreTÔI KHUYÊN TÔI DỪNG LẠI

TÔI NGỒI RU TÔI

Con đường là sông dài Xe chạy là thuyền trôi Buổi sáng tầng mây thấp Tôi ngồi tôi ru tôi   Em như mặt hồ phẳng Em như một biển đầy Em là trời của mộng Em là đất của cây   Hành trình tôi trở lại Hành trình tôi ra đi Những bình minh …

Read moreTÔI NGỒI RU TÔI

THỰC MỘNG

Mười năm trước đọc Xong Mười năm sau đọc Mới Chuyện kể vốn vô cùng Nhân gian hề Thực mông

MÙA XUÂN ĐÃ NGỦ QUÊN

Người đã theo Trăng đến vạn miền Mong rằng đánh vỡ cõi sầu riêng Than ôi,trong vạn miềnTrăng lụa Một cõi sầu xưa vẫn giử nguyên   Từ Thơ cùng với người lang bạc Nhân thế-Mùa Xuân đã ngủ quên

TỪ MỘNG MÀ ĐI

Người đàn bà mở cánh cửa Trăng, Trăng mở ra cánh cửa tình yêu, tình yêu mở ra  cơn địa chấn, địa chấn mở ra ngàn hoa, ngàn hoa mở ra mộng mị; người đàn ông bước đi, từ mông mị chính mình

TRĂNG CÒN LẠC DẤU

Bài thơ năm mười tuổi Đạn nổ đến bây giờ Ý nghĩ năm mười tuổi Hôm nay là sông thơ   Chỉ là những con đường Bước đi thường chẳng trọn Cũng thế,những vùng mơ Trăng vẫn còn lạc dấu. . .

THƠ NHƯ BÓNG MÌNH

Chỉ vì thơ mở cửa tôi Chỉ vì thơ-một chỗ ngồi khiêm cung Tôi đi,thơ đã đi cùng Đầu sông thơ đợi, cuối vùng thơ soi

TÔI NGỒI KHUYÊN TÔI

Tự hạn hán khi sông đầy trước mặt Tự hoang vu ngay giữa phố đông người Để làm gì khi Biển tự nghìn xưa Đã đầy ắp nhân gian dòng lệ mặn   Trời sáng được bởi vì trời đã tối Mùa Xuân lên bởi đã có Đông về Nỗi buồn nầy đành gánh với …

Read moreTÔI NGỒI KHUYÊN TÔI