Nguyễn Du
Triệu nhát gươm trong một nụ cười Ngàn chung rượu rót giữa làn môi Tâm tình không thể chôn cùng đất Đành gởi ngàn sau bút lực người
Triệu nhát gươm trong một nụ cười Ngàn chung rượu rót giữa làn môi Tâm tình không thể chôn cùng đất Đành gởi ngàn sau bút lực người
Ta muốn biến đất bùn thành châu ngọc Đói nghèo kia thà nh no đủ an bình Ta muốnn biến đau thương thành hạnh phúc Biến hoang tàn thành phố thị phồn vinh Ta muốn thấy những thân tù được thả Những xích xiền thôi xích những thân đau Ta muốn thấy những ngôi …
Mai về sông núi quên ta Hay cây đa với giang đầu đợi nhau Ta không hiểu nỗi cuộc đời Ta đi vì bởi đất trời ta đi Mai về cây lá dường sa lệ Hay cố hương giờ đã gấm hoa Ta chẳng biết đâu từ bỏ xứ Vương sầu trên cả gió …
Chảy xuống mù sương chảy xuống thơ Chỗ em thần thoại chỗ ta chờ Hởi ơi nhật nguyệt không tình ái Hay tại trần gian nghẻn lối mơ Ta bỏ ta từ bóng của Tiên Ngàn xưa chuyện kể thật cùng hư Ta đi gió thổi phai màu tóc Ngoảnh lại trang đời mội …
Nếu mai mốt em có về THI PHỔ Dấu thơ ta còn sót ở ven đường Thơ ấu học thơ của thời chinh chiến “chim sắt già đổ vội những thằng con…”
Thơ đầy trên mặt đất Thơ đầy trên núi non Thơ đầy trên áo lụa Thơ đầy trên môi son Thơ gọi em là tương lai Tôi gọi em là hạnh phúc Nơi khung cửa mùa Xuân Có nhạc từ rừng… Thơ mở Người con gái ngồi cùng những đám mây Người con gái …
Rằng ta bước hẫng với đời Hỏi em học được đất trời khá không Rằng ta trót đã phiêu bồng Hỏi em em có dặn lòng thủy chung Ta từ bỏ kiếm xa cung Tấm thân đất khách chập chùng bóng xưa Em giờ gió đẩy đò đưa Chiếc thân bồ liễu sớm trưa …
Đã có mây trời sẳn Cứ thế mà bay đi Cứ coi thuyền là gió Mai ta về lại nhà Nhưng giờ không thể nữa Mọi chuyện dường như xa Chỉ còn hương của đất Thế sao vẫn nặng lòng
Đôi khi con người không biết làm gì hơn là chờ đợi,tiếng hát của loài chim hay tiếng gọi của loài chim,sáng nay vì lẽ gì không lại,đành đợi,mặt trời đã lên quá ngọn thông xanh,và người đàn bà sáng nay vì cớ gì không qua ngõ,đừng nói với tôi rằng bà đến nhà thờ …
Nhớ xưa núi tiếp với trời Mây vào động phủ réo mời lãng du Đường trần những bước khi khu Lối về cát bụi nghìn Thu đã nhoà Nhớ xưa núi Ấn sông Trà Con trăng thi sĩ vào ra gọi mời Hãy đi về hướng biển khơi viết dòng thủy mộ ghi lời …
Ta kẻ bao năm hành lãng bạc Đi hoài đi với cái buồn xưa Nhân gian tự cổ dường không khác Đất khách đêm về buốt gió mưa Ta kẻ bao năm đời vắng bạn May thay trời đất vẫn còn hoa Hoa đâu cần biết người trôi nỗi Hương vẫn đầy trong bóng …
Một nhát gươm đưa hề,lại trật Mười năm múa kiếm một lần đâm Thời thôi vất bút cần chi luận Mặc sức nghìn sau sử oán Tần