TÂM TRẢI

Em là mặt trời của tôi Rất nắng Em là mùa Thu của tôi Rất thơ Em là mủa Xuân của tôi Rất mộng Trước kia tôi làm thơ cho hành trình của chuyến viễn du Có đồng bằng,có sạn đạo Có lưởi gươm xuyên ngang vạt nắng bên trời Có ve sầu sớm than …

Read more TÂM TRẢI

    SAO  TA  ĐAU

… Những mắt người vẫn đợi Cho dẫu ngàn  năm sau Cánh cửa lòng vẫn mở Dẫu người đi không về   Nhân   gian hành cuộc lữ Chỗ đến là nơi đâu ? Trùng trùng viễn mộng xứ Ta và em còn nhau ?   Vẫn biết rằng duyên hợp Sao vẫn nghe lòng đau …

Read more    SAO  TA  ĐAU

     DÂN TỘC HỒI SINH

  Ta đối mặt cùng không gian lồng lộng Đâu tồn sinh và đâu chẳng tồn sinh Đâu chỗ thân thương đâu chỗ hữu tình Đâu tiếng hát và đâu không tiếng hát Ta đối mặt với ngàn hoa bát ngát Không biên thùy vắng bặt những lằn ranh Chỉ có tương thân không còn …

Read more     DÂN TỘC HỒI SINH

THIÊN THU CÒN LẠI (đã in trong THVHV-cũng như vài bài trong blog nầy đã đăng đâu đó,những trang văn)

  Về những trang kinh xưa Gõ dài tiếng sỏi Em nở nụ cười tháng giêng non Buổi chiều trôi dưới chân cầu  rất chậm Đêm gọi mây ngày gọi mây Không là đầu tiên không là cuối cùng Thơ đầy thơ rớt hạt Gót chân trên những tinh cầu xa Thần thoại mất dần …

Read moreTHIÊN THU CÒN LẠI (đã in trong THVHV-cũng như vài bài trong blog nầy đã đăng đâu đó,những trang văn)

MÙA CỦA EM VÀ TÔI

Đôi khi tôi ngồi mong Sao buổi chiều không dài hơn một chút Và chữ nghĩa trong thơ hãy cứ cạn dần Bởi tôi không muốn làm người sáng tạo Trên đôi cánh bương bãi của chim Trên lối mòn của đá Trên chiếc vòi cong của Voi Trên bước chân của những con Lạc …

Read moreMÙA CỦA EM VÀ TÔI

CHO NGƯỜI YÊU THƠ

Thời gian chỉ là một thứ lặp lại Ngôn ngữ lặp laị Văn tự lặp lại Tâm thức nối dài ngàn ngàn năm Kẻ làm thơ chưa bao giờ là Thượng Đế Nên đừng  hy vọng về một tuyệt đối Như địa ngục nầy của anh Như thiên đường nầy của tôi Như thánh giá …

Read moreCHO NGƯỜI YÊU THƠ

BỐN N+

Người có thể như một lần sóng vỗ Âm thanh xưa còn vọng đến bây giờ Xin cảm tạ một lần như dĩ vãng Hành nhân gian trên những chiếc thuyền mây

BỐN  N

Đêm dừng lại giữa không cùng dĩ vãng Ngày trôi đi trên từng vết dao đâm Thơ bất lực xóa tan tàn tích cũ Tóc trên đầu năm tháng đã hoa râm

Khi Anh Về

Khi anh về với chính mình Nhớ thương phút bỗng vô tình xa bay Khi anh về giữa cơn say Thấy ra tỉnh thức trong  ngày quẩn quanh Khi anh về chẳng gặp anh Biết đâu giấc mộng ngày  xanh đã tròn

TRONG ĐÊM

  Ta bỗng ngồi thừ mang mang dấu hỏi Thật sự trăm năm sống nghĩa là gì Ta còn trò chơi ta còn nỗi loạn Ta còn đất trời bão cát thiên di Ta sẽ viết như một thời đã viết Ta sẽ đi cùng với thế gian đi Ta sẽ băng qua trùng trùng …

Read moreTRONG ĐÊM