Mai Kia
mai kia mang trái tim 16 lại viết thơ tình,lại nhớ em mai kia,lịch sử không quay lại tôi cũng từ lâu,lạc chính mình
mai kia mang trái tim 16 lại viết thơ tình,lại nhớ em mai kia,lịch sử không quay lại tôi cũng từ lâu,lạc chính mình
chữ hành trình của vô ngôn xin cúi đầu thâm tạ
em đã đọc những vần thơ của biển lời thân thương trên từng cánh chim ngoan em đã đọc những vần thơ của núi lời như ru theo gío sớm băng ngàn em đã đọc những vần thơ xé thịt sắc như dao và nhọn bén như đinh em đã đọc trong từng trang cổ …
tôi đưa em đến bờ sông sóng đưa em đến mênh mông biển trời thơ ru em với cuộc đời em ru em với nghẹn lời,em ru
suối thời muôn đời vẫn chảy như nước mắt người hoa thời muôn đời vẫn nở như nụ cười em… bởi đá không thể nói và bụi không thể hồi âm nên đành phải nhân hóa cho trong sương đêm bước đi có người để chuyện trò…
tôi muốn bay tiếc không gian hẹp tôi muốn đi tiếc con đường cùng tôi muốn nói tiếc ngàn hoa câm… rất thảnh thơi những chú chim ? đã đến nhà tôi đậu chúng chẳng chuyện trò cùng tôi đâu chúng khát tôi vẫn hứng nước trời để tưới cây nhờ đó mà …
không ai thấy được hành trình của biển của núi của trăng sao nhưng nếu ai nghe được tiếng thở dài của Thượng Đế nhưng nếu ai nghe được tiếng khóc của loài Hồ sẽ thấy được lời ru từ non ngàn có thật buổi sáng ngồi uống “cà phê” ở Star Bucks đọc …
em chở trăng và ta chở mây trời mang tặng gió đất đem cây thiên nhiên tấu nghạc chim về hát rượu đã đầy chung em…thử say … để thấy ngàn năm còn một khắc thấy ta ngồi ngắm thế gian quay thiên đường,địa ngục…quên,quên hết má đỏ em cười,chiếc lá bay…
ta với mộng qua nữa đời dong ruổi là bao nhiêu trầm uất đã chôn đi thơ làm hạt sẽ mai ̀thành cát bụi ? nếu là kia còn biết nói năng gì xin chúc phúc cho trần gian hạnh phúc cuộc chiến tàn tan tác sử xanh ghi
sóng vỡ ra từng mảnh buổi chiều nhiều hư hao chim nhả ra từng sợi huyền hoặc đến ngàn sao trường giang ngàn tuổi thức trôi với đời xanh xao ? ráng chiều đỏ một góc người tan đi phương nào dăm mái đầu đã bạc húng hắng ngồi làm thơ ngày đẩy …
người không đọc được nỗi sầu của biển cũng không hề biết được nỗi buồn trăng đã một thuở di hành tay súng nặng đất quê người trước lạ để sau quen thơ bất lực làm cây cầu đón khách chữ mơ hồ nhất niệm hóa hư vô thôi thanh thản nhìn sông dài …
lá phủ chết những ngôn từ cháy bỏng nghi hoặc nào rồi cũng sẽ mưa bay trầm tích ấy ví có ai đào được chuyển tâm tình thiên cổ đến nghìn sau