Nàng Khép Một Khung Sầu

Thiên nhiên luyện lá thành bùnCòn anh đốt láNhàn ngồi đọc thơMai sau viết gởi, bây giờLuyến lưu để lại bên bờ cỏ lau………. Em và cỏRối tung lênĐọc emThơ chở mấy màu bể dâu………… ĐờiSương hkói nhỉ ?TìnhChở về đâu ?Không còn bạch lạp thắpĐiện sáng ở trên đầu………. Ưu tư vàng, độngLá rơiVét …

Read moreNàng Khép Một Khung Sầu

Nàng Còn, Chia, Chút Thời Gian

Tôi có nên là một kẻ làm chứng dốiVà thác loạn ngay cả chữ nghĩa của mìnhRằng phải nên độc tôn dân tộcRằng phải nên phân biệt màu da, phân biệt tiếng nóiRằng nên trở về với cái quá khứ cổ xưa với đông Là đông và tây là tâyKiêu hãnh về những gì đã …

Read moreNàng Còn, Chia, Chút Thời Gian

TRẢ CÁ VỀ SÔNG

Kinh tế đọc mấy chữChính trị đọc vài hàngThần Tiên đọc bốn quyểnBa quyển viết riêng nàng Còn trách làm chi nữaNgày tối cứ lang thangTình như không bầm dậpLàm sao biết đá, vàng… Bao kiếp đời, không nhớMấy ngón đã mơ màngHạnh phúc là đuổi bắt ?Hay thường thường khói nhang ? Hành trang …

Read moreTRẢ CÁ VỀ SÔNG

Ôm Nhau Giữa Biển Trời

Em nhìn trong chén cháoRồi uống trái tim tôiĐừng hàm oan thế chứBởi tôi yêu sai người ? Tôi nhìn em trong mâyMây với người rất lạMùa Thu đang qua đâyLá vì người đã thức Mỗi ngày “ Em yêu anh “Là mỗi ngày khô khốcNúi Ngự nhìn sông HươngNúi bây giờ vẫn trọc ? …

Read moreÔm Nhau Giữa Biển Trời

Em Không Vào Trăng Gió Sẽ Vào Thay

Em có đấy nhưng gần như cổ tíchTôi khó lòng trở lại thuở tôi xưaBài thơ cũ ướt mềm trên tấm lịchVề mai sau còn khoảnh khắc trong mưa ? Không thể đi lại trong khung viên ngày cũNhững suy tư méo mó một thờiNhững hoài niệm, những đợi chờ khuya khoắcNhững tâm tình núi …

Read moreEm Không Vào Trăng Gió Sẽ Vào Thay

Tự Mình Vá Khâu

Kinh thư không hiểu đã đànhEm xăn quá gối cũng ngồi trầm tư…Hôm qua hạt nắng từ ngườiHạt tôi tôi nát giữa môi cười đạo cô………… Tôi cùng chữ nghĩa rong chơiTừng trang rớt rụng, từng lời gió bayChở trong câu lục bát nầyCủa em lãng đãng phơi bày thảo, thương………….. Bỗng dưng tôi lạ …

Read moreTự Mình Vá Khâu

Hỏi Thăm

Ra vườn cắt cỏ mà vuiCỏ cao, cắt cỏCỏ rồi lại lên… Cỏ vườn tôi mới cắt xongCỏ vườn anh, đãThuê người cắt chưa

Cho Phạm Nguyệt Quế

Sao lại buồn đến thếCô ấy vừa đi xaĐành thôi, mai hết gặpMột kiếp người trôi qua Chào cô, Phạm Nguyệt QuếTrăng thiên thu không giàThơ với tình mãi trẻCô muôn đời là hoa Từ những ngày đầu tiênCô còn cười hí hửng“ em mượn anh vài câu ““ Cho bài thơ anh nhé “ …

Read moreCho Phạm Nguyệt Quế

Mùa Thu, Mình Yêu Nhau

Có những điềuKhông viết, thời ấm ứcViết ra phải đấm ngực“ lỗi tại con mọi đàng “ “ Anh sờ lên đường cong của em ““ Nơi cánh đồng lúa nước… “Mới đọc vài câu thôiPhải chi tay sờ được… Chỉ là không nên tinCái chìa khóa để sẳn“ đây là nhà của em ““ …

Read moreMùa Thu, Mình Yêu Nhau

Không Cần Thở Dài

Sao anh làm thơ hoàiKhông còn gì để viết ?Thử nghĩ về ngón tayThử ru nàng hết biết Sao anh còn mãi miếtRong chơi hoài trong mơEm hỏi anh bao giờ ?Sẽ làm người đứng đắn Sao anh không trầm lắng ?Sao anh hoài đi hoang ?Sao anh hoài làng nhàng ?Tìm ai trong rừng …

Read moreKhông Cần Thở Dài

MÃI CÒN CÓ NHAU

Ngồi nhìn tuyết trắng sườn nonBao lâu áo lụa hãy còn quấn quanh ?Em là tuyết trắng và anhLạnh theo hướng nhớ đã thành thảo lư Nhân gian vo lại thành hònĐi trong bát nhã về còn chân như ?Suối khe rồi cũng tạ từBay theo cánh nhạn; không dư, tặng người Vịn vào trăng …

Read moreMÃI CÒN CÓ NHAU

Khóa

Trong ngăn tủ của emCó nhiều trái tim em cấtĐã vàng Em khóaEm quênNhững trái tim nằm rênVô vọng Cho đến khi em lên thiên đàngChúa hỏi em sao không cho người giải thoátEm xin Chúa cho mình về lại trần gian Chỉ còn lại sông ThuEm mở trái tim mìnhChìm trong đáy nước