Đôi Khi

Đôi khi hãy để hồn trôi dạt Về một phương trời ắp cỏ hoa Đôi khi hãy để lòng mơ mộng Về một phương người chẳng nhớ ta

An Phận

Người ẩn động trung cao Ta vui lòng gíếng nhỏ Đắc qủa như thế nào Ta vô minh chẳng rõ Thử vẽ một lằn ranh Đùa nai cùng giởn thỏ

Hồi Sinh

Nếu mai mốt có lần em chợt hỏi Anh làm thơ thật sự chỉ vì thơ Hay làm thơ vì anh đã dư giờ Thừa giấy trắng làm chi không viết nhảm   Nếu mai mốt bỗng có lần em cảm Dòng thơ anh đôi khổ buốt hồn em Anh xin lỗi bởi đất trời …

Read moreHồi Sinh

Trăng Cùng Ta Đi

Đất nứt trời long bão tháng ba Nỗi lòng kẻ ở kẻ chia xa Bên trời lữ khách lưng hồ rượu Tráng chí tan theo bóng nguyệt tà Lần lửa mười năm như vó ngựa Bên cầu mới đó đã vèo qua Công thành hảm trận xoay cơ nghiệp Vượt suối trèo non cứu quốc …

Read moreTrăng Cùng Ta Đi

THỐN TÂM

Cũng thời một chuyến đò đưa Kẻ xuôi lối Bắc  người lần phương Nam… Đất theo năm tháng xoay tròn Bước chân hồ hải mai còn gặp nhau

ĐI

Từ  ta lửa đốt thư phòng Thân đơn bóng chiếc nhập vòng nhân sinh Lưng đèo vọng tiếng cầu kinh Qua đèo bão cát biên đình bốc cao

NHÌN CÁNH BÈO TRÔI

Nỗi niềm nào ở trong tôi Qua sông ngắm cánh bèo trôi ngậm ngùi Vào hồ bèo chắc không vui Xót xa đất khách dập vùi trổ bông

KHÓ

Sách ước không truyền cho hậu thế Gươm thần đã mất tự nghìn xưa Làm sao nhảy được vô huyền sử Học đạo tiền nhân để cứu đời

KHÁC

Kiều nhi một bước nhảy Trăm năm thôi đoạn trường Từ ta một bước nhảy Mười năm xa quê hương Phải chăng từ khởi điểm Khác nhau sông Tiền Đường

MAY CÒN THIÊN THƯ

Khi sương khói phủ lên vùng ước mộng Rong rêu nào bám trụ đáy trầm tư Lòng thảo dã bỏ trăm miền của nắng Quay trở về ngồi đọc khúc vô thư

Ở CHỖ HỒN OAN

Thơ bỗng dưng chìm trăng bỗng lạ Những dòng chữ nhỏ rót băng khoăn Thiên Đường Điạ Ngục không còn nghĩa Khi những lòng quê lạc bóng mình   Em có bao giờ nghe Biển khóc Những hồn oan khuất những người đi Mai kia lịch sử ngàn trang viết Sẽ kể làm sao- đáy …

Read moreỞ CHỖ HỒN OAN