Đầy Chưa
Những khung trời ngỡ mông mênh Chỉ là chấm phá trên gềnh thác xưa Trang văn,thiên cổ,đánh lừa Nỗi lòng cố lý, đầy chưa phận người…
Những khung trời ngỡ mông mênh Chỉ là chấm phá trên gềnh thác xưa Trang văn,thiên cổ,đánh lừa Nỗi lòng cố lý, đầy chưa phận người…
người ta nói với tôi về tiếng khóc của biển của núi của mây trời của ao hồ cây cối của những động vật nhỏ nhất và những động vật to nhất như kình ngư,đại bàng bình minh khóc , đêm đen cũng khóc khẩu súng khóc cốt mìn khóc cây khóc đá khóc… nhưng …
ta ngây ngốc giữa chính mình: sinh tử buổi mai đầy, cạn bớt, loản tan đi ta ngây ngốc giữa nghìn năm lịch sử những lòng buồn,ngòi bút,khổ tâm ghi
mang đi cơn mộng du nầy đổ vào hố thẳm cho đầy bóng xưa mang đi tàn tích trong mưa ly cà phê điếu thuốc thừa bước chân…
thơ mộng ấy tưởng chừng như đã chết một sáng về sông núi bỗng tươi ra thân xác ấy tưởng chừng như rất mệt một sáng về lại cuốc cỏ trồng hoa
mai đây rồi sẽ gặp ở chỗ khôn cùng kia miền hy vọng mai đây rồi sẽ đến ở chỗ không chờ kia miền hạnh phúc mai đây rồi sẽ thăm những ngã đường rộng hẹp bước chân người thăng hoa mai đây rồi sẽ hát đơn giản như loài chim giữa …
người đã đi qua sông nầy nước chảy lối nầy cây khô người đã đi qua như là rất thật đất nầy chiến tranh người đã đi qua tóc dài đón gío mắt chiều trong mây người đã đi qua cõi sầu của mộng những lòng vô minh người đã đi …
viết đôi khi là nhọc nhằn viết đôi khi là trả nợ viết đôi khi là ăn năng chỉ là tâm muốn đi nhưng thân ngồi một chỗ đành để hồn lang thang… trên hành trình xuyên biển trên hành trình trèo non trên hành trình vượt cạn em một thời – …
không phải giấc mơ nào cũng trọn không phải cánh đồng nào cũng xanh không phải hành trình nào cũng đẹp không phải cảm hứng nào cũng đưa người vào thơ … nhớ về mảnh trăng xưa nhớ về con đường cũ ca dao ru trên từng bước chân tuổi trẻ cùng hy vọng… chỉ …
nếu thấy trăm năm là một khắc thời nỗi buồn kia cũng nhẹ đi vẫn biế trăm năm là một khắc sao lòng chưa đủ lượng từ bi sao tâm vẫn đứng trên ghềnh sóng sao cánh tay còn nét chữ ghi… tháng Sáu nắng dài hơn mấy thước tóc em đầy lấp bóng …
buổi sáng, mở ra, thấy ta còn lại dấu hỏi hôm nay chẳng để làm gì đường bay của chim và lối về của mộng vạt gío vô tình làm tiếng chuông ngân trận chiến bây giờ không còn giới tuyến kẻ thù bây giờ chỉ chính riêng ta đối mặt bây giờ không …
1, viết đôi khi là thể nhập vào một cõi vô ngôn viết đôi khi là giải tỏa những tù ngục tâm hồn 2, đọc đôi khi là mở cửa vào một cánh đồng xa đọc đôi khi là nhìn lại lối mòn nầy-đã qua?