Hỏi
Chốn muôn trùng có ngàn hoa Hay trong cánh cửa đã là bốn phương ? Thế nào bút lực văn chương, Mở ra nỗi cái miên trường thái hư ?
Chốn muôn trùng có ngàn hoa Hay trong cánh cửa đã là bốn phương ? Thế nào bút lực văn chương, Mở ra nỗi cái miên trường thái hư ?
Nơi khung trời của chim mỗi ngày mỗi rộng Nơi cánh cửa thiên thần mở ra Nơi cánh cửa rừng già mở ra Nơi cánh cửa của biển rộng mở ra Nơi cánh cửa hoang mạc mở ra… Cho hồn người trầm mặc… Em hãy hát dẫu rằng thân lang bạc Em hãy …
Em chết mà nuôi mẹ Anh sống mà lưu vong Cọng Sản-thương cùng hận Nhân gian- chuyện nát lòng Tại sao làm chiến tranh Tại sao em chết trận Tấn công vào “Cao Miên” Được gì cho lịch sử Mà thôi,mà thôi đi Chiến trường xưa đã đóng Những hồn oan không lời …
khi hết lá thấy màu xanh của cỏ trong vô tình hiểu được đạo là đây khi hết lá thấy mảnh vườn nho nhỏ có nụ cười len giữa lá hoa cây…
Làm lính có khi hùng đấy chứ Phải không em gái buổi ta về Làm lính có khi buồn đấy chứ Phải không em gái buổi người đi Ta vào Thủ Đức nhìn bia dựng Đạn bắn vào bia nát cả hồn Ta đến Vũng Tàu nhìn sóng vỗ Nghe lòng như sóng vỡ …
Dưới cại nhìn của đặng thanh tùng hay của thường mộng chỉ là một Dưới cái nhìn của nguyễn không danh hay cái nhìn của trung sơn chẳng có gì khác nhau Như lá Vàng xanh bốn mùa Dưới cái nhìn của người đàn ông trong căn phòng đóng cửa Con đường ngắn hơn và …
đôi khi ngồi hỏi vì sao đã tù ngục từ thân bởi chính tôi đôi khi ngồi hỏi tiền thân đá cớ sự từ đâu đến nỗi nầy đôi khi ngồi ngắm dăm con chữ bỗng thấy thương mình một thuở đi…
Tại sao cảm hứng không là rau cải xanh Mỗi ngày mỗi viết Thật tệ Tại sao ta không có được chút quyền phép nho nhỏ Để đôi khi tự biến mình Thành một dòng sông Tại sao cùng tại sao Mang đời đi lãng đãng Chỉ là tại sao???
Người đàn bà bỏ quên chiếc ví của chính mình trong công viên Chiếc ví không đựng gì ngoài những lá thư từ tình nhân của ngày mới lớn Nơi mỗi trang thư có nhiều giọt nước mắt và dấu môi son Người đàn bà bỏ quên nụ cười đâu đó nơi nhừng sân …
Ta từng khuyên ta tự mình đứng dậy Tự mình thăng hoa cho dẫu nhọc nhằn Ta từng khuyên ta không cần vĩ đại Chỉ đủ an bình trong cõi trăm năm Ta từng khuyên ta dẫu trong lòng bão Vẫn có cây cầu cho bước chân ra Ta từng khuyên ta chẳng cần …
đôi khi ngồi hỏi vì sao đã tù ngục tôi từ bởi chính tôi đôi khi ngồi hỏi tiền thân Đá cớ sự từ đâu đến nỗi nầy… đôi khi ngồi ngắm đăm con chữ bỗng thấy thương mình một thuở đi.
muốn hồi ức qua ngàn năm lịch sử muốn trùng tu từ cổ đại điêu tàn muốn xóa bỏ những đau buồn qúa khứ kiếp con người-thân mệnh- giữa nhân gian không thể đến dẫu ngàn năm cất bước nụ cười nầy thân tặng bạn bè xa ừ,có thể,mai rồi câu chuyện kể những …