Vô Tận

Chắc sẽ nhớ một ngày không thấy được

Nụ cười em làm sáng cõi tình tôi

Mong đừng để một ngày thương tiếc hỏi

Dòng thơ em nay lẫn khuất đâu rồi

 

Từ thiên thượng kéo Sao về dưới gối

Từ muôn trùng cảm tạ bóng hình em

Từ vạn cổ theo mùa Xuân mở lối

Hồn trôi hoang cùng những khói sương đêm

 

Đi đi mãi hành trình không phút mõi

Trường  Ca Dao ngồi nấu ở trong chiều

Em bây giờ có lẽ đã đăm chiêu

Tình vô tận theo với người vô tận

Leave a Comment