Trả lại phố chàng với rừng an trú
Trả lại con đường về với thảo lư xưa
Trả lại hết để mai còn nhập thất
Biết đâu chừng thấy được chữ vô ưu
BẤT CHỢT
Đôi khi một cái bóng ngồi
Vắng đi lại thấy bồi hồi một hai
Bài thơ chở một hình hài
Và tôi ngồi nhớ về ai mới kỳ
HỎI CŨNG BẰNG KHÔNG
Bao giờ diệu tưởng, sinh hoa
Bao giờ thể ngộ trong tà áo thơ
Hay muôn đời sống trong mơ
Có em ảo giác một giờ vẫn hơn