Có những điều không nghĩ được
Một sớm thành ra đã tự nhiên
Trái tim mù mắt đi nhầm chỗ
Hay tự nghìn xưa, một góc- huyền ?
Em cứ bình yên nơi não hải
Ta cùng cổ tích dạo trần gian
Không ôm em được, em là bóng
Cần hỏi vì từ đâu đã đá vàng ?
Hoa như chẳng phải vì ta nở
Ta vẫn cùng hoa mỗi sớm mai
Thầm nhủ bước ra lòng tịch mịch
Thêm vào đôi mắt, dệt vào xuân