VIẾT CHO NGƯỜI KHÁC

Khi tôi đã già, tôi có khi không còn biết cả tôi
Tôi viết từ “ yêu em “
Không đến từ sự ngu dốt
Những lúc tôi điên và chữ nghĩa dại khờ

Khi tôi đã già
Màu nào cũng như màu nấy
Rất mực lờ mờ, lơ mơ cái thấy
Tôi yêu em vì tham luyến một màu mây

Khi tôi đã già
Mọi nạt nộ từ tôi trở thành trò diễu dỡ
Nhưng làm thế nào tôi biết tôi đồng bóng
Nhưng làm thế nào tôi nhớ có tương lai
Tôi đội mũ vàng hoa, tôi bước những bước dài
Nhưng có thể trong mắt em là rất ngắn

Trong một phút tôi nhận ra thượng đẳng
Nhận ra tham cầu quá độ chắc không hay
Cảm tạ phút giây tỉnh thức trong ngày
Em tha lỗi, tôi đã già với tuổi

Khi tôi đã già cho dù dong ruổi
Cũng chẳng về đâu
Cũng chẳng về đâu

Leave a Comment