Khi em là một bài thơ
Tôi ngồi đọc đến qua bờ biển xanh
Tôi quên
Con mắt đánh lừa
Trái tim nhẹ dạ
Tôi tù ngục tôi…
Em phù phép cả hư không
Mở mùa thu với dòng sông, con thuyền
Tôi ngồi rất mực an nhiên
Rằng đi là đến một miền cỏ hoa
Em chỉ là bài thơ
Tôi đọc và đốn ngộ
Cứ vui đi, tình yêu
Chết, sống; còn tại số