Tôi thường để nỗi buồn ngoài chữ
Nên đời chỉ thấy tôi vui
Tôi mục rã trên từng phần ý thức
Tôi hồn nhiên trong nỗi ngậm ngùi
Tôi không thường khen ngợi như một sự mua bán
Mặc kệ dòng trôi với những lạnh lùng
Tôi thích ngồi thừ với những nhớ nhung
Rồi viết xuống em cứ là Tố Nữ
Tôi thường trốn với biển sầu quá khứ
Cuộc đất nầy quá đủ những thương đau
Cái chúng ta cần là những bàn tay
Những khối óc đi nối trời Nam, Bắc
Tôi thường thức giữa đêm trường khuya khoắc
Viết một bài thơ, tưởng một bóng hình
Nhiều lúc tôi ngồi sáng cả bình minh
Em thức giấc mở tôi trời mộng tưởng
Tôi thường hỏi khi tôi là quá khứ
Có thể vì em xuyên suốt cuộc truy lùng
Có thể cùng em hoà một bóng hình chung
Đi dưới nắng- hồn nhiên- đi dưới nắng