Một ngày khởi đầu là chào chú chim nhỏ, chào căn phòng, chào tiếng kêu đều đều tik tăk,chào cái bệp và ấm trà, chào cơn mưa đêm qua còn lại ẩm ướt trên chậu hoa, chào khu vườn với những màu vàng, đỏ; xa hơn, chào đến muôn trùng. Chào bạn. Chào em. Lời thân mật gởi đi như một điều phải có. Bình an cho mọi người. Thời đại tưởng chừng như thơ sẽ đi vào mộ sâu và thơ, chỉ còn lại là tưởng vọng về quá khứ; nhưng một điều không ngờ- Thơ vẫn tuôn chảy, róc rách đâu đó cũng như âm thầm đánh động đến tâm cảnh trên từng mỗi cá thể sầu, mơ…
Lên đường cho mỗi ngày là một sự háo hức. Sẽ ngồi đối thoại với Thiên Di “ Mặt trời của em còn khóc ? “, sẽ ngồi đối thoại với Như Mai “ Em mãi trôi về phía thái dương ? “ sẽ ngồi đối thoạn với Thanh Tâm “ Em ở nơi nào “, sẽ ngồi đối thoại với Hà Chức Nguyên “ Cõi thơ chưa từng khánh tận đó chứ ?’, sẽ ngồi đối thoại với Bác Gấu Nhà Văn “ anh và trời thơ bao la thật sự đi vào vê vô tận ?”, sẽ đối thoại với linh hồn Trần Văn Đương “ có cần phải đổi tên cho một hành trình mới ? …
Mở cửa ra vườn. Vườn không còn hoa đào. Đối thoại mãi mãi còn đó, như ly cà phê đã cạn, lại đầy lên. Bóng tối cần thiết cho sự tỏa sáng. Tri thức là một sự hái, lượm. Băng qua một phạm trù để đến một phạm trù mới. Chúng ta có mặt và xác minh sự có mặt bằng cách nầy hay bằng cách khác. Tôi yêu em, mùa xuân.
Đối thoại có thể là đối thoại mở giữa người và người, cũng có thể là đối thoại câm chỉ có chính mình hay cùng cây cỏ.