COI LÀ TRUYỆN NGẮN, NỐI DÀI

Quán không có tường. Khách ngồi đâu cũng được. Thường Mộng chỉ vào một đám mây lớn “ chỗ nầy em thấy được không ? “ Thường Mộng hỏi.

  • Tùy anh, nơi nào cũng được. Mị Nương không nhìn Thường Mộng, trả lời.
    Tất cả đều có sẳn. Mây tạo thành hoa cỏ, bàn ghế. Thường Mộng tới nơi đây nhiều lần,Thường Mộng tin Mị Nương cũng thế; chỉ có không gian và thời gian là khác nhau. Ly là mây dệt, muỗng từ mây đúc ra, chỉ có cà phê từ đâu đến vẫn còn là một bí mật. Chất lượng cà phê như có thể đọc được khẩu ví của khách, nó có thể tự thành hương vị ngọt, đắng đến độ hoàn hào, khách chỉ nhàn nhã nhìn ra khoảng không- trên, dưới và chung quanh. Một không gian mở.
  • Em thường đến nơi nầy ?
  • Không, từ lâu lắm. Mi Nương trả lời.
  • Cảm ơn em.
  • Không có gì anh. Em đang thấy mình trống vắng.em không hiểu tại sao em đã xuất hiện ở đấy và gặp anh. Có thể từ một lời hứa, chắc từ lời hứa nầy đưa đến cơ duyên.
  • Em hứa gì vậy? Cho ai?
  • Cho chính em. Anh lấy làm lạ chớ gì ? làm gì có người đàn bà nào bỗng dưng sau lưng anh; chỉ có vài câu thông thường đã theo anh ngồi quán. Mị Nương nhìn chàng và mỉm cười.
  • Thật ra là có. Em có thể không tin. Anh gặp nàng vào một đêm trung thu. Anh không biết mình đã nói như thế nào nhưng nàng trở thành người tình của một tên khờ khạo.Anh có hai tháng sống trong thần thoại và cũng chia tay trong thần thoại; bây giờ, có thể đến mai sau, anh không thể chôn cuộc tình rất mực hư không nầy vào vào quá khứ; anh tin nó sẽ còn mãi với anh theo thời gian…giọng Thường Mộng buồn buồn, nho nhỏ. Mị Nương nhìn vào mắt Thường Mộng như muốn anh nói tiếp.
  • Nếu một khởi đầu tồi tệ sẽ có một kết cục tồi tệ thời xong rồi; nhưng anh không thể ngờ được một một khởi đầu tồi tệ lại đưa một con người ngỡ như qua sông sẽ chết chìm kia, có được một nhân sinh tương đối tốt. Em thấy, có là một oan trái không ?
  • Sao lại oan trái. Em không tin anh không thể đứng dậy trong một hoàn cảnh tồi tệ nhất. Đức tin sẽ cứu anh. Niềm tin từ anh sẽ cứu anh, chỉ là sớm hay muộn. Anh sẽ thức tỉnh lại một quá khứ tương đối xa với hiện tại. Một ngày thiếu nắng, biết đâu lại là một ngày đẹp. Anh có bao giờ nhìn ngắm sự tuệt vời từ một khâu vá ?
  • Em nói chiếc y của Đường Tăng ? Thường Mộng hỏi.
  • Vâng, anh. Những vết cứa qua thời gian không hoàn toàn là xấu cả. Những mãnh vải rời ghép lại đã trở thành một chiếc Thánh Y.
    Quán bồng bềnh theo mây…

Leave a Comment