Cuộn cái mông mênh của lòng rồi thả cho gió đẩy
Trong ức vạn tâm tình thấy thương về cái thức
Của những người mến nhau
Đong cái nhớ mong đầy hơn một tí
Hồn đông phương sao lạc đến tây phương
………
Không có công bình cho tất cả
Không có thương về mọi nơi
Với tự do giới hạn
Chắp tay ngồi cầu trời
……..
Một sớm mai và
Một sớm mai
Một đi không đến
Lại đi về
Mai kia đi tiếp như là đã
Ở một phương nào
Sẽ có nhau