COI LÀ TRUYỆN NGẮN

Hôm nay là một ngày tương đối đẹp. Mùa xuân nước Mỹ thương đẹp như hôm nay hay đẹp hơn; còn nó đẹp như thế nào bạn thử thấy riêng bạn nhé, tưởng tượng càng nhiều càng tốt- một an bình trên đồng cỏ xanh, một góc phố yên ả, một bình minh thật tĩnh trong con đường nhỏ, một đôi tình nhân tay nắm tay thì thầm từng bước…
Tôi ngoái nhìn, một người đàn bà như từ trời cao rớt xuống. Tôi khẻ rùng mình- không thể như thế chứ, làm gì có chồn yêu trong thế kỷ nầy.

  • Chào em, tôi nói.
    Người đàn bà hứ một tiếng rồi lầm bầm- “ Làm như chúng ta đã quen nhau !“
    Tôi cười giả lã.Bước chân tôi cũng đi nhanh thêm một chút để thành một cặp song song
  • Cũng là thói quen, em tha lỗi cho tôi. Tên tôi là thường mộng, tôi có thể biết tên em không ? Tôi nhìn nàng, chờ đợi.
  • Lại “ em “ nữa, ai là em của ông ? giọng nàng rất lạnh.
    Tôi vẫn đi song song cùng nàng- một ngày đầu xuân đẹp như thế nầy nếu có được ai đó cùng nhau ngồi quán, qua mây trời nhìn xuống thế gian. Tôi nói nho nhỏ chỉ đủ vừa cho nàng nghe
  • Ông điên rất thú vị, quấy cà phê trên mây, mặc cho mây phiêu bồng, có một người điên bên cạch nhìn xuống thế gian chắc cũng thú vị lẳm. Tên em là Mị Nương.
    Tôi không nghĩ mình có số “ sát gái “ như thế. Lạc đường vào huyền sử chăng.
    Tôi cùng nàng từng bước đi lên. Mây vẫn bồng bềnh như đã. Hương cà phê cho dù chưa được mang đến cũng đã đầy trong không gian.

Leave a Comment