BÀI THƠ CHO MỘT

Khi mưa gió cuộc đời không thể lấy tay che
Khi hạnh phúc không đến từ bia, rượu
Ta biết phận không dám đòi vĩnh cửu
Mong thêm một ngày có được để yêu em

Em xa quá nên thơ là cứu cánh
Em là ai ?
Ta không biết chính mình
Tâm tật nguyền nên ngôn ngữ lặng thinh
Nầy cô gái
Chắc không là phù thủy ?

Ta phải đi xa muôn ngàn hải lý
Để em chỉ còn là chấm nhỏ khuất trong mây ?
Thật tình em có qua đây
Với thơ, đứng lại
Với ngày, hôn nhau…

Khi xác xuất thành công là con zêrô lớn
Ai cấm ta trong tính thể phiêu bồng
Khi hoang tưởng là một phần hạnh phúc
Ta ôm nàng cái có khởi từ không

Leave a Comment