Khi thời gian và không gian tiêu thất
Chỉ còn sự hiện diện của hai người
Ngay cả một gương mặt biến mất
Không làm phai nhạt màu tươi
Bằng tiếng nói của thiên thu
Bài thơ tự nó xây lầu các
Để có thể thành bài hát ru
Mượn ngàn phương tiếng nhạc
Ngỡ mỗi ngày sẽ đẫn đến tàn cuộc
Nhưng con tim không là ván cờ
Nên xúc tích trên từng hơi thở
Cho đến mai nầy vẫn thế… mới, “ Chào em! “
Nàng viết đúng- có những quyển sách mỗi ngày mỗi lật
Chữ như thể hiển linh
Nàng thấy được cõi miền an lạc
Thanh thản tu hành
….