Nỗi buồn chôn kín hôm qua
Cớ sao cái buồn ấy
Tà tà hiện lên
Thì ra chỉ cái võ ngoài
Chết từ vô lượng
Thương đau
Vẫn còn
Tôi sẽ quên nếu người không nhớ nó
Nhưng núi nguyên xưa sông còn nguyên ở đó
Làm sao ngăn được hồn về
Người còng xuống từ thiên thu nỗi nhớ
Tôi chảy máu mình không từ lỗi ai đâu
Tháng ba còn đó, em chưa chết
Tôi vẫn còn đây với tật nguyền