VIẾT TỪ NGỘ NHẬN

Ngộ nhận sinh ra ngộ nhận sinh ra ngộ nhận, ở một chương nào đó mọi thứ trở thành mơ hồ, yêu ghét lẫn lộn; ở một trang thơ nào đó chữ nghĩa cũng mang tính sa đọa thần thánh.
Một ngày có nắng vàng xinh đẹp lan tỏa trên mãnh vườn nhỏ vào buổi đầu xuân. Những cây nhỏ vừa trồng. Những viên gạch đã xếp lại. Dàn mướp, dàn khổ qua cũng đã dọn đi. Khu vườn trống với những mầm nho mới. Mầm ổi mới. Mầm sung mới, và ngay cả những ngọn cỏ trong vườn cũng đã xanh lên…
Thật ra, ngộ nhận đôi khi lại là một điều tốt. Nếu nàng yêu ta ? Dấu hỏi mơ hồ của một tên nghiện rượu. Ta sẽ làm gì ? Câu trả lời cũng bềnh bồng như lá…
Từ khi nào viết là một đắm say ? Từ khi nào để con tim tự do di hành đã trở thành tập quán ?
Mùa của thao thức bởi chiến tranh và hoà bình; mùa thao thức giữa chết và sống, mùa cần khen Bác Tô Lâm một tiếng, bởi dù sao Bác đã làm được vài điều, tuy không nhiều nhỏi gì, nhưng xã hội cần thiết phải như thế…
Còn chuyện Bác Trump, cũng cần phải khen Bác. Bác như một thần thoại có thật trên đời.Dù bác Trump có làm được hay không làm được những lời bác đã hứa, bác cũng đã là một miễu hùng trong thiên hạ.
Nàng, người con gái trong trăng; ta theo nàng qua nhiều bến lạ.nàng cũng là một hiện tượng đấy. Một cô nương mang tâm tình rất mực thi ca bước vào cõi trời ngọc bích. Chúc mừng và chúc phúc. Mong những tấm lòng cho một vận hội mới đã và sẽ còn mãi mãi mãi là chất xúc tác, là cảm hứng trong mỗi bình minh.

Leave a Comment