TỰ TRẦM LUÂN

Đùa ta, em má hồng răng ngọc
Thì đã sao nào, cứ nhớ thương
Chưa khánh tận niềm tin thời cứ bước
Chưa gặp nàng, không có chữ biên cương

Mỗi sáng
Xe trong giờ chuyển bánh
Mỗi chiều
Đi được nhiêu, xa ?
Cọng khoảng cách để rồi quên khoảng cách
Cứ đi tìm cái có đã trong ta

Đọc Tagore, tên nàng là gì ai cũng biết
Còn ta, một gã lái đò
Nhìn năm tháng trên dòng trôi với lá
Thuyền trên sông thường có một ly trà

Không chứng đạo bởi ta còn đuổi bắt
Tự trầm luân theo mỗi phút giây qua

Leave a Comment