Ý thức tự nó không là rào cản
Nhưng ý thức không ngăn được sự nhỏ mọn, hợm hỉnh, thích tâng bốc của Bốn ngàn năm văn hóa dân ta
Nên có một ngày dưới ý thức nầy bị ý thức nọ phân hủy cũng chỉ là sự bình thường dù ý thức đó từ một tâm hồn lương thiện
Khi mọi cái vỗ tay không đồng nhất
Rất nhiều con đường không được bước qua
Tôi hôn em một phát
Tôi hôn em từ xa
Thời không còn nữa bờ xe nước
Thời của dòng điện xoay chiều, bấm nút, bay xa
Thời Khổng Tử chỉ còn là màu của văn hóa
Thời cần ngủ yên trong chiếc áo Phật Đà ?
Ta không biết, mùa xuân đưa tay vẫy
Một chút mơ hồ sương khói nơi đây
Ý thức mới sẽ không còn là ý thức mới sau khi nó đã khai sinh
Đừng ôm mãi “ ba đời tổ tiên tôi là thôn trưởng “
Cũng đẹp lắm cho dù vay mượn
Làm nên dưỡng chất cho đời
Ý thức tự nó không là rào cản
Nhưng mà… có thể
Hoang vu