ĐỒNG Ý ?

Tiếng hát ấy, bây giờ, vẫn còn lại; cơn mưa ấy, bây giờ, cũng không khác gì xưa; chữ nghĩa ấy, dù trôi theo thời gian vẫn còn nguyên không cải biến; rất nhiều chuyện cũng chỉ là thế…thế; nhưng sao sinh lòng cảm hoài.
Tôi có em trong một thời điểm nào tôi không nhớ, ngàn năm trước đi. Biến hóa của một con người thời ai mà biết được lúc nào nó xảy ra. Nên cứ coi là tự nhiên.
Đôi khi tôi hỏi : Chân nghĩa của “ tỉnh thức “ là gì ? Tôi không trả lời được. Tôi học và gắng sống trong “ Bát Chánh Đạo, “ nhưng mỗi ngày tôi càng hoài nghi với chính tôi- khi hai từ “ tỉnh thức, “ tôi cứ xoay vòng vòng với nó. Một sự buồn phiền chi cực. Tôi đã có bao nhiêu lần “ tỉnh thức “ rồi ?! Thà bốn mùa nói chuyện ôm em sẽ ngàn lần thích hơn truy tìm căn để; thà bốn mùa viết: “ Làm thế nào để được em yêu, “ sẽ thích hơn rất nhiều khi miệt mài trong “ Làm Thế Nào Bước Ra Ngõ Cụt Tri Thức?”
Đồng ý với hữu hạn của chính mình là tự mình khai tử dòng sống. Thiếu vắng ý thức về sự ngỡ ngàng trong từng phút giây sẽ làm thui chột thi ca. Em giúp tôi một lần được không hởi cô gái thân thương Hà Nội, trìu mến Cửu Long Giang, đằm thắm bên rặng Trường Sơn quanh năm nắng gió ?
Tôi đang bất lực làm thế nào lớn mạnh chính tôi.

Leave a Comment