CHẮC RỒI GIỐNG NHAU

Ngữ ngôn cùng tận với lời
Biết đâu nước mắt cho đời làm hoa
Không là Phật chẳng là Ma
Về cùng cố lộ mù sa, truy tầm

Trang đời ghi những phúc âm
Trên từng đá, sỏi; trên từng lá, hoa
Cảo thơm rớt một, vài, ba
Và em những bước dù xa, vẫn còn…

Tôi đứng lại, tôi tự mình cứu rỗi
Cũng chính là sám hối cái tôi qua
Cố chấm hết của một thời yêu, ghét
Cố ôm em như thể vốn chưa là

Xin cứ thế trên trừng giờ chết, sống
Cười trông mây cùng tán tụ phiêu bồng
Rồi trở lại, chẳng có gì sinh tử
Mai với người- đâu biết- lại tầm hoang

Leave a Comment