Sự mất máu, thiếu lửa, cũng có thể thiếu cả những con đường, những dòng sông, những cánh cò, những cơn bão bất tận; thiếu cả độ dày của một cánh hoa, thiếu tiếng hát chim rừng, cũng có thể thiếu cánh bướm vỗ nhẹ trên hoa, hay thiếu cả tiếng rì rào của loài ong hút mật…
Văn tự anh không chở được gì nhiều
Vậy mà
Từ đôi mắt nhìn không nói
Lời nói đã vươn xa
Làm sao thẩm thấu vào em, cũng không thể nào thẩm thấu vào đại dương
Thơ bung ra chỉ còn là khỏang cách
Đôi khi thơ như ngọn đèn cạn dầu
Tôi có thể rời thế gian nầy mà không rơi một giọt nước mắt
Nếu không có tình yêu…
Rồi thức ngộ ra ngay cả cái chết
Cũng là nụ cười của em dấu đợi người tìm
Tôi hiểu gì về tôi, về những cánh chim bay
Có đi đến cũng chỉ là mong nhớ
Có tao ngộ cũng chỉ là hơi thở
Có chờ nhau cũng chỉ để mong chờ