Ngay cả Chúa cũng dạy người giới hạn
Ta thơ ngây đi tính chuyện hòa đồng
Ngay chim chóc cũng chơi trò tư bản
Ta dại khờ đi học chữ “ giai không “
Là núi sẽ muôn đời là núi
Là rắn liu điu đừng mong biến thành rồng
Ừ có thể sinh ra từ thái cực
Nhưng muôn dòng cùng chảy giữa mênh mông
Người tuổi trẻ cười khan bên bến nước
Ông lão ngồi cười trước lúc rạng đông
Dẫu biết rằng có cũng thành không
Tâm biến hóa nhưng đời không biến hóa
Khi ta đói cần cơm ăn trước đã
Như chân đi cần có một đôi giày
Như mỗi ngày cần có một đôi tay
Để trước hết tự làm ra cơm áo
Người rất lạnh, người chơi trò phải đạo
“ anh khen tôi, rồi tôi mới khen anh “
Chẳng có gì buồn cây lá vẫn thường xanh
“ cửa không mở hãy đi tìm cửa khác “
Trong trò chơi đi lạc
Thượng Đế mở ra đùa với con người
Chẳng có gì vẫn chỉ một màu tươi
Không đi đến làm sao anh bước đến