Người không biết người an trú nơi đâu
Mùa xuân mở cửa thời có liên hệ gì đến nụ cười kia
Khi tiếng thở dài không làm tuyết tan
Miền hang động cuối cùng của ẩn ngữ
Đừng để trái tim gánh thế muộn phiền
Biết là thế nhưng mọi lối về chỉ một
Mỗi ngày chất lên những điều không thể đốt
Chữ làm đá tảng dựng thành non
Phía sau non ngàn là thành phố ?
Phía sau non ngàn là đại lộ ?
Không ai biết
Người biết không trở về
Những nếp gấp thời gian
Gấp dần thành quạt
Như một tên đánh bạc
Khởi đầu là trò chơi được mất
Rồi “ biết đâu chừng! “
Mọi tên làm thơ trên cõi đời nầy đều dại
Bởi không thể là một tên thông thái
Khi chết còn đắm say