MƯA

Mưa không đơn giản thuần lưu khách
Mưa cũng làm ta tự cột mình
Thương nhỉ, ngày nào, trời tuyết giá
Năm giờ mở cửa lái xe đi…

Cái ngày qua ấy chưa từng hỏi
Vì đâu thê thảm xác thân nầy ?
Mà cười, tỉnh thức như chim sáo
Chẳng phải vì đâu, vẫn cứ bay…

Mưa chưa nhỏ giọt sao tâm ướt
Thân chỉ ngồi yên đã lạnh rồi
Bốn biển không đi mà có mặt
Chưa từng chắp cánh với mây trôi

Tôi, hành giả ấy nay thiền quán
Trên những bông hoa biết nói cười
Và viết như tôi từng đã viết
Không vì hai chữ “ Trích Tiên “ xưa

Yêu em, tôi có quyền cơ đấy
Đừng bảo “ Anh hư “ tóc bạc rồi…

Leave a Comment