Sáng lái xe đi làm thợ sơn
Chiều ngồi đọc những nguồn cơn
Tối không biết mộng về phương nào
Một tác phẩm nỗi tiếng không mấy khi có hậu
Lúc lên voi vẫn bị đập là thường
Nếu chàng vỗ tay và nàng gật đầu làm gì còn chữ văn chương
Đơn giản sống phải càng giàu nghịch lý
Có thể ngủ chùa, có thể ngủ bờ ao
Có thể sáng, trưa không có hột cơm nào
Nhưng phải Huế, với con dòng, cháu giống
Phải nói như Nàng “ Canh Thức Cùng Thơ Mộng “
Biết được lúc nào em đến, em đi ?
Hạnh phúc, đắng cay, sướng, khổ; còn tùy
Cứ tin chắc- ta còn con cá gỗ
Không thể bảo ta bị đời cám dỗ
Bởi vì em nên ghé bến sai lầm
Bởi vì tình nên lắm lúc đành câm
Cho ngột ngạt còn có phương để thở…
khi không biết một phương nào để tới
thời ôm mặt trời hôn thử coi sao