Chúng ta lại có thêm một ngày Giáng Sinh, một năm mới sẽ đến. Thời gian thì vẫn thế, trôi qua; con người thì vẫn thế, chờ đợi cùng hy vọng. Rất nhiều người đã không còn đòi hỏi cho một đổi khác, họ đã chấp nhận; nhưng phần đông vẫn chờ đợi những tốt đẹp hơn cho cuộc đời họ, cho gia đình, thân hữu; cũng có thể xa hơn là tổ quốc, nơi còn cần rất nhiều đổi thay…
Hôm nay, trong thế kỷ nầy, không còn nhiều người bài xích “ Phật của anh và Chúa của tôi. “ Thế giới hoá trên nhiều vấn đề- Như tổ quốc không đơn thuần chỉ một. Khi một xã hội được lãnh đạo bời những người chỉ biết đảng phái, gia tộc; thiếu khả năng điều hành, thiếu kiến thức thích nghi, thiếu đạo đức lãnh đạo…Những người trong đất nước ấy sẽ đi tìm một phần đất cho họ cơ hội, cho thân phận của họ được đối xử xứng đáng.
Khi Đông và Tây không còn là một sự phân cách. Con người có thể sống bất cứ nơi đâu; cũng theo đó, tôn giáo cũng không còn là rào cản. Anh Phật Giáo, OK. Anh Thiên Chúa Giáo, OK. Anh Cao Đài, tốt thôi. Giáng Sinh trở thành ngày vui chung của nhân loại.
Trong niềm vui chung đang nở hoa, trong hy vọng cho một khởi đầu mới đang tiến về; chúng ta có thể bất đồng trên những quan điểm, nhưng hy vọng không từ đấy mà bất hoà;chúng ta không thích bước chân của ai đó, nhưng chúng ta nhìn ngắm bước chân như một thể hiện tự do. Trân qúy và thông cảm.
Thế giới sẽ hòa bình hơn hay sẽ biến động hơn, chúng ta không thể biết được trong lúc nầy. Có thể bạn hỏi tôi “ Thế giới dù có thế nào bác cũng làm thơ tình, việc gì tới bác ?”
Cũng đúng thôi. Mọi điều trong ý Chúa. Mong sao trái tim tôi còn sinh động. Mong sao mỗi ngày là một ngày chúng ta có nhau trong tình bằng hữu…
Thân chúc các bạn tôi một ngày Giáng Sinh tuyệt vời và một Năm Mới hạnh phúc.