Không cần phải có em trong cửa
Em vẫn cười trong tĩnh mịch tôi
Tôi đi bỏ lại con đường
Em đi để lại văn chương tặng người
Bây giờ hỏi với cùng không
Ơn em thôi nhé riêng lòng vấn vương
Em một phương tôi một phương
Lão nông viết xuống “ hoang đường “ cười khang
Biết nhau rằng có muộn màng
Nhớ nhau viết tiếp ngàn trang hãy còn
Thôi đành siêu thực trên em
Không chuông không mõ vang rền HaiKu
Tâm động trăng không động
Nguyệt ngủ tà huy khách dưới lầu