ĐỂ NỖI BUỒN SAU LƯNG

Con lạc đà chui qua lỗ kim
Con lạc đà bơi qua biển
Mặt trời khóc
Trăng huyết
Cách sơn đả ngưu
Đều được

Từ những lấp lánh trong tư tưởng em
Từ tiếng thở dài từ Chúa
Nếu không còn sự biến hoá kia
Em,
Ngôn ngữ thơ sẽ chết ?
Và anh,
An trú nơi nào ?

Còn không gian cho anh không ?
Còn thời gian cho anh không ?
Mộ tuyết
Mùa tuyết trắng làm hoa
Mùa bông tuyết làm hoa…

Khi tâm thức không còn sự nhuần nhuyễn…
Khi trái tim không còn chết trong tiếng sét
Khi mỗi bài thơ là một sự thật buồn nản
Khi em chỉ còn là sương mai…

Hãy lớn mạnh lại
Dù thế nào
Hãy để niềm vui bây giờ và phía trước
Cũng cần cách mạng vào thơ

Leave a Comment