Có nuối tiếc gì không, tháng mười hai rồi cô bé
Nếu cô có nhớ tôi cô làm ơn nói khẻ
Gió sẽ chuyền lời đừng gởi ý vào thơ
Có những người lúc nào cũng ươm mơ
Em rất thích dù biết chàng si mộng
Tội chàng lắm với nỗi đau trầm thống
Em không có đặc quyền chàng hãy chết tâm đi
Tôi với không gian tôi nói thầm thì
Bát nháo mãi có khi nào sẽ thật
Nàng sẽ chết và chàng sẽ ngất
Giữa mùa xuân mừng lễ hội tân hôn
Cái thưở rong chơi ngồi với chữ trên cồn
Đâu biết được có một ngày, bay mất
Ngồi với chữ chàng gõ lời không thật
Anh quên em từ buổi trái tim rung
Tội những trang thơ không thể cuối cùng
Thơ là biển nhưng em là vũ trụ
Anh về đâu ?
Còn dám hỏi,
Về đâu ?