Nếu em có về cùng thu quyến rủ
Và ta về cùng sông nước thuở lang thang
Vàng nhánh lá nhưng không vàng giấc mộng
Ta còn đi trong tổ quốc điêu tàn
Những tro cốt không giận hờn dưới mộ
Khi xuân về cây lá lại tươi xanh
Ta vô tội, vậy mà, ta bất hạnh
Dẫu bên trời tâm thức vẫn loanh quanh
Mùa đông đến cũng là mùa tuyết trắng
Ta có bao mùa ngồi ngắm tuyết rơi, rơi
Rồi chợt hỏi, như bây giờ, trời nắng
Bông tuyết nào theo nắng sẽ thành hơi
Nhưng cái thuở không gian là mộ địa
Đi với về đều một nghĩa- hư vô
Ta đã sống trong tận cùng nỗi chết
Để một ngày đối sóng bạc đầu nhô
Là bi thống; không, chỉ là bi tráng
Qua cái thời, đôi lúc, tại vì sao ?
Cùng tất biến cho dù không thông được
Đêm an bình thường tại giữa chênh chao
Em là mẹ cũng là nguồn năng lực
Hãy vì con mà giữ lửa tinh thần