Vậy mà biết, như thể từng đã biết
Vậy mà thương, như quen tự ngày nào
Vấy mà cười dù cách cả trăng sao
Vậy mà cứ tâm tình như trước mặt…
Thôi cứ để văn chương hành thiên hạ
Cứ để tâm tình trôi giạt đến ngàn sao
Cứ để lòng mình từng phút nghiêng , chao
Về tám hương thay cho lời “ tất cả “
Em đã chẳng còn, hôm kia, rất lạ
Anh đã không còn, một góc, núi non
Chữ đã không còn “ ngựa nản chân bon “
Chữ thân tặng chúng ta cây cầu bảy sắc
Vậy cũng được, gởi lời chào buổi sáng
Chào buổi chiều, chào cả giấc mơ em
Chào các anh, giao cảm của thần tiên
Những thôi thúc bước ra ngoài tâm thức…
Có đôi lúc thấy ra điều rất thật
Đến từ hư vô