Cái thú ngồi nhìn bản tin không còn nữa
Khi mọi sự thật cần phải “ để coi “
Mọi suy nghĩ cần phải “ chậm đã “
Có thể một ngày bom trải thảm trên thành phố nầy tôi còn viết “ chờ xem “
Nếu một ngày rất nhiều bài thơ
Cũng thời trang hóa bằng AI
Chỉ nghĩ thôi cũng buồn vô hạn
Em là ai và tôi phải là ai
Hy vọng em rất thật cho đến ngày tôi tiêu mất
Nếu không, chết nửa tôi rồi
Thủ thỉ cùng bóng tối ?!
Yêu một người ngay tưởng vọng cũng mù khơi ?!
Khi tất cả trở về với “ truyền thuyết “
Nên em “ yêu “ tôi phải vội
Tôi “ yêu “ em phải vội
Tôi mong em và tôi
Có thể cùng giờ
Trên một chuyến xe