Khi anh ngồi rất mực xa
Em là cố quận thơ là tri âm
Anh nghe con chữ thì thầm
Viết như thể với thanh xuân vẫn đầy
Khi anh ngồi lãng đãng mây
Tương tư vẽ lại nét mày em xưa…
Qua sông rớt xuống bóng mình
Qua rồi vạn dặm như hình còn nhau
Bài thơ nối tiếp bài thơ
Mười phương mộng; bốn phương chờ, bỗng vui
Lá thu cổ đại rơi rồi
Ngàn sau Thu lại lần hồi lá rơi
Thử đi cuối đất cùng trời
Và đem chữ nghĩa rong chơi với tình
Yêu nàng sám hối trong kinh
Ôm nàng, thú thật; vong tình, vẫn ôm