Có một thứ sáo mòn của ngàn đời nhưng lung linh đến ngàn đời
Tưởng chừng cũ mềm nhưng rất mới
Thứ có thể rất cay nồng nhưng chúng ta cùng đợi
Thứ ngỡ đã trong vòng tay nhưng mãi mãi mơ hồ
Và chắc chắn một ngày trả lại với hư vô
Anh yêu em
Em yêu anh
Tình chúng mình xanh mãi
Hoa hồng không bao giờ tàn chung quanh ngôi nhà của đôi ta
Chàng cuộn tròn vòng tay
Nàng cuộn tròn vòng tay
Ngày vui như Tết vui
Nàng không muốn viết hồi ký về cuộc đời của mình
Chàng không muốn viết hồi ký về cuộc đời của chàng
Chưa từng có một không gian phẳng
Và thời gian không thể trôi lui
Chàng gieo cho mình một giấc mơ khác
Nàng cũng làm mới cả vườn hoa
Chúng ta có thừa những ngôn từ “ vực “ hay “ núi non “
Cũng có thể là “ ốc đảo “ hay “ sa mạc “
Trong ốc đảo buồn tênh
Trong sa mạc hối tiếc
Có những tiếng lòng hỏi nhỏ “ vì sao ? “
Những vết thương tự lành
Những hành trình tự bước
Những đôi mắt cũng góp phần xuôi ngược
Cũng đành thay máu
Cũng đành thay cả cảm quan mình
Chàng hôn nàng trong đáy cốc
Nàng hôn chàng trong sương khuya