Tôi có thói quen nhìn mọi vật đều một màu xanh, cũng như no cả khi mình rất đói. Tôi không có người yêu, nhưng tôi chừng như yêu tất cả. Nhiều hơn một thời tốt, nhưng nhiều quá không có cửa đâu. Tôi là một người tù trong một nhà tù không có vách. Tôi biết tôi tham nhưng không có chữ tham cầu. Đi thôi, dù chẳng đến; yêu thôi,dù không ôm. Tôi cổ tích. Tôi thường khi đi lạc trong thành phố của mình. tôi thường khi đi lạc trong giấc mơ của mình. tôi rất nhiều khi đi lạc trên từng con chữ. Tôi thích “ ĐỐI LUẬN, “ nhưng là đối luận với chính mình. Tôi không được như “ ông ấy “ có thể đối luận với tha nhân. Đối luận trong câm lặng là một đối luận buồn nản, hay đối luận trong câm lặng chỉ chính mình biết lại là một đối luận đầy tự do nhất ? Tôi không biết. Em có thể cùng tôi ? chúng ta có thể cùng nhau ?
Tôi đang sống trong thế kỷ thứ hai mươi mốt, tôi sống trong một đất nước phồn vinh và hùng mạnh nhất địa cầu; nhưng một nửa dân số trong đất nước nầy lại tin vào những điều rất diễu “ một ông đẻo đá trên cây…”
Tôi có giấc mơ là làm thế nào để biến cải tâm thức của một dân tộc trong một thời hạn sớm nhất; khi tôi hình thành giấc mơ nầy, tôi quên, làm thế nào tôi cải biến tâm thức chính tôi.